Được tạo bởi Blogger.

Lưu trữ Blog

(HN) - (TP.HCM)
RSS

Thứ Sáu, 28 tháng 12, 2012


“Làm sao anh biết số điện thoại của tôi?”. Anh ta bảo: “Anh tìm thấy số điện thoại của em trong… nhà vệ sinh nam!!!”

"Đi khách không em?"
Chẳng biết là tôi nên vui hay buồn khi viết về vấn đề này. Có lẽ, vui vì trong cái rủi có cái may, nhưng buồn cũng không ít vì thực trạng một bộ phận giới trẻ hiện nay đang ngày càng xuống dốc về mặt đạo đức và đến với sex quá sớm, lạm dụng và coi nó như một công cụ để kiếm tiền!
Chuyện dài dòng lắm! Nhưng tôi cũng xin phép kể ra đây để mọi người biết cái rủi, cái may của tôi là thế nào!

Năm học lớp 12, tôi có tham gia đội tuyển Học sinh giỏi cấp Quốc gia của tỉnh và quen biết một cô bạn ở khác huyện. Sau khi đợt bồi dưỡng kết thúc, cô ấy đưa số điện thoại của tôi cho một anh bạn gần nhà tên T., bảo là làm quen hay kết bạn gì đấy.
Thế là trong suốt khoảng thời gian từ cuối năm lớp 12 đến đầu năm thứ nhất đại học, chàng ta hay nhắn tin và gọi điện cho tôi. Lúc đầu thì tôi cũng hưởng ứng reply và bắt máy nói chuyện. Nhưng sau đó một thời gian, tôi nhận ra ở anh bạn này cái thói “nổ” và “ta đây con nhà giàu” (vì theo lời kể của bạn tôi thì nhà T. rất giàu và chúng tôi cũng chưa gặp nhau bao giờ), nên tôi ít liên lạc hẳn.



Rồi sau đó là lờ đi luôn những tin nhắn và cuộc gọi của T. Có lẽ vì thế T đâm ra bực tức, hắn dùng hàng loạt số điện thoại lạ để nhắn tin, gọi mắng chửi tôi thậm tệ, bảo rằng tôi chảnh chọe, bảo rằng tôi tưởng là mình có giá lắm à?! Rồi hằng đêm, hắn nháy máy liên tục làm tôi không thể nào ngủ được. Tôi còn nhớ như in cái tin nhắn đe dọa cuối cùng hắn gửi tôi: “…Đổi số đi là vừa cưng ạ! Anh sẽ cho em nát máy luôn”. Cái gì? Hắn ta bảo tôi đổi số á? Việc quái gì phải như thế nhỉ? Anh là cái thá gì mà tôi phải sợ? – Tôi thầm nghĩ. Nhưng tôi đã không biết hắn ta nguy hiểm và thù dai đến mức nào!
Bẵng đi một thời gian, cuối năm 2011, nghĩa là khi tôi đang học năm thứ hai, tôi bị hàng loạt số lạ nháy máy, có người gọi đến chỉ mới nghe tôi “alo” là liền cúp máy. Tôi điên tiết, toan đổi số mấy lần nhưng lại thôi. Rồi một đêm nọ, có một tin nhắn gửi cho tôi: “Đi không em?”.
Quái! Hỏi như thế thì ai biết? Tôi trả lời: “Đi đâu???”. Hắn ta reply: “Đi khách chứ đi đâu. Em còn giả bộ nữa!”. Tôi trợn mắt, ở đâu ra cái thể loại này không biết!
Nhưng rắc rối bắt đầu nảy sinh từ đó. Một ngày, ít nhất là 2 đến 3 số điện thoại gọi đến tôi để được…làm quen! (Tôi nổi tiếng từ khi nào vậy kìa?!). Mấy người đầu niềm nở hỏi thăm, tôi cũng vui vẻ trả lời, đến khi tôi hỏi: “Làm sao anh biết số em?”, ai cũng trả lời là bạn cho.
Nhưng đến một người khác và câu trả lời đã giúp tôi hiểu tất cả! Anh ta bảo: “Anh tìm thấy số điện thoại của em trong… nhà vệ sinh nam!!!”. Tôi choáng 15s, làm sao số điện thoại của tôi có thể chui vào đấy được chứ?!
Tôi gặng hỏi thêm, rất may anh ta cũng thuộc dạng hiền chứ không phải dân chơi thứ thiệt, anh ta bảo: “Số điện thoại của em được dán trong phòng vệ sinh nam Đại học DT với nội dung giới thiệu… em là…cave sinh viên, ngoại hình ngon, hiền, giá mềm…”.
Tai tôi lúc đó như ù đi. Sau lời đe dọa của T. và sự trùng hợp là hắn ta cũng học DT, tôi đã lờ mờ đoán ra cái trò chơi khăm bẩn thỉu của hắn! Hắn lấy số điện thoại của tôi để gán cho tôi trở thành một cave sinh viên “chính hiệu” với đầy đủ “tiêu chuẩn”.
Qua lời nói chuyện của mấy “vị” gọi cho tôi, tôi còn biết là hắn không chỉ cho tên và số điện của tôi “vinh dự” được nằm trong… nhà vệ sinh mà còn “trịnh trọng” khắc chúng lên các mặt bàn của trường ĐH DT.



Thời gian đầu, tôi rất bực mình, bao nhiêu tin nhắn đến hỏi: “Đi khách không em?”, “Một đêm bao nhiêu?”, “Anh buồn quá, em đi chơi với anh được không?”… Lúc đầu, tôi còn nhắn tin giải thích bảo là nhầm rồi, nhưng có kẻ nhắn tin chọc tức: “Xạo quá! Còn giả bộ với anh!”
Rồi dần dần, tôi “chai” luôn, ai nhắn tin, ai gọi điện mà số lạ là tôi vô cùng cảnh giác. Tự nhiên cái “cục nợ” ở đâu trên trời rơi xuống, tôi ghét cái tên T. kia vô cùng! Vì tất cả những người gọi cho tôi đều có chung một câu: “Anh là bạn anh T., nghe anh T. giới thiệu em…”.
Nhưng hơn hai tháng sau, tôi thiết nghĩ: “Vấn nạn cave sinh viên (SV) và “nhu cầu” tìm cave SV không ngờ lại diễn ra sôi nổi như thế này ở ĐHDT. Mà ĐH DT đã có thì những nơi khác ắt hẳn cũng đã manh nha hoặc đã phát triển “ngầm”! Không hiểu là thực tế nó như thế nào. Tự dưng tôi muốn… thử, tất nhiên là thử đóng vai cave thôi. Chẳng phải dù sao thì tôi cũng bị gắn mác “cave” đó sao.
Tôi bắt đầu trả lời những số điện thoại lạ nhắn tin rủ tôi đi “vui vẻ”.

Tôi bắt đầu trả lời tin nhắn

Vào một đêm nọ, SĐT 0987876xxx nhắn tin hỏi tôi: “Đi không em?”. Tôi reply lại ngay: “Nhanh hay chậm?”.

Thay vì lờ đi những tin nhắn và cuộc gọi lạ, tôi bắt đầu chú tâm và trả lời như một cave thực sự (mặc dù tôi chưa bao giờ hình dung cái nghề này nó như thế nào!!!). Ngày thường tôi nhắn tin hiền hiền, nay phải đổi cách ăn nói sao cho nó “bụi”, “giang hồ”, “cave” một tí!
Tôi quên kể với mọi người là tôi học ở Huế, còn T. học ở Đà Nẵng nên hàng loạt “khách” gọi cho tôi đều là sinh viên Đà Nẵng. Nhưng bọn họ không biết tôi ở Huế và cứ tưởng tôi là cave sinh viên ở Đà Nẵng.




Tôi quyết định trả lời tin nhắn của những số máy lạ (Ảnh minh họa)
Mấy người nhắn tin cho tôi, có người lúc đầu lịch sự hỏi thăm, làm quen rồi bảo: “Nghe anh T. giới thiệu em đẹp gái lắm, dễ thương lắm…”. (Mặc dù T. chưa bao giờ gặp tôi và thật sự là nhan sắc của tôi cũng rất chi là… bình thường); nhưng cũng có người nhắn cái tin đầu tiên là nhảy bổ vào hỏi: “Đi không em?”. Chắc mấy người đó nghĩ số điện thoại của tôi chuyên phục vụ “nhu cầu” của bọn họ 24/24, chỉ cần gọi là có ngay! Nhưng tôi là “cave” mà, kiểu nào cũng phải “chịu chơi” chứ! Và nhờ thế tôi mới biết được “nhu cầu” của đám SV nam về vấn đề này vô cùng rất cao, bằng chứng là có hàng chục số điện nhắn tin và gọi cho tôi mỗi ngày.
Vào một đêm nọ, SĐT 0987876xxx nhắn tin hỏi tôi cái câu sỗ sàng lúc nãy: “Đi không em?”. Tôi reply lại ngay: “Nhanh hay chậm?”. Và sau đó là cuộc mặc cả giả rổ.
Thu thập thêm thông tin từ những tên khác 0995031xxx, 01645616xxx,01206011xxx… (nhiều lắm nhưng tôi lỡ tay xóa gần hết rồi) thì giá cả bọn họ đưa ra thường dao động từ 3 đến 5 trăm cho 1 đến 1 vài tiếng và 5 đến 7 trăm, thậm chí cả triệu cho một lần qua đêm. Điểm đáng chú ý là tất cả đều được giao dịch và thỏa thuận qua tin nhắn và chỉ chưa đầy… 2 tin là thỏa thuận thành công.
Bọn họ không bao giờ yêu cầu tôi phải gửi ảnh hay hỏi tôi bất kì thông tin sâu nào về cá nhân, có chăng chỉ là tên và “kinh nghiệm hoạt động” của tôi mà thôi?!. Tôi được nghe tất cả nói một câu giống nhau rằng: “Bạn anh đi với em rồi nên giới thiệu cho anh”! Mặc dù tôi còn chưa thấy mặt mũi của bất cứ tên nào!!!
Sau tin nhắn thứ nhất là mồi chài thì tin nhắn thứ hai sẽ là… địa điểm!
Bọn họ hay hỏi tôi ở đâu rồi bảo là sẽ tới chở hoặc là sẽ tới đó trước rồi bảo tôi đến. Nhưng đó là thỏa thuận trên điện thoại thế thôi, chứ thực sự thì tôi chưa một lần gặp bọn họ. Và địa điểm mà bọn họ thường lui tới (tất nhiên) là nhà nghỉ, nhưng chủ yếu là nhà nghỉ bình dân hoặc các kiểu hoạt động trá hình.
Có lần, tôi vờ hỏi sao không về nhà/phòng trọ của anh cho nó… “free” thì hầu hết đều trả lời: “Ở phòng trọ thì làm sao thoải mái được!”. Chắc là mèo muốn ăn vụng nhưng cố tỏ vẻ là mèo ngoan đây mà!
Dù chỉ là nhắn tin và chưa hề gặp mặt nhưng đa số họ đều vô cùng “cởi mở” đến mức “không còn gì để mở nữa”, cái kiểu tự nhiên và bông đùa quá mức khiến tôi có cảm giác rằng họ không phải sinh viên, mà là những tay chơi sành sỏi! Những kiểu tin nhắn gạ gẫm, câu kéo khiến cho tôi sởn cả gai ốc!



Tôi ghê sợ những dòng tin nhắn của những tay đàn ông háo sắc (Ảnh minh họa)
Một đêm nọ, nhắn tin với anh SV mà tôi cũng chẳng buồn hỏi tên. Anh ta bảo bây giờ sinh viên muốn “thử” chuyện ấy đều “cất công” đi tìm cave SV chứ ít khi chọn mấy bà chị “già” đứng đường ngoài kia. (Mặc dù sự thật thì có lẽ mấy bà chị đó ăn đứt chúng tôi cái khoản chưng diện và ngúng nguẩy).
Anh ta giải thích, đi với gái đứng đường không an toàn, bởi hầu hết là thành phần “bất hảo”, không rõ “nguồn gốc xuất xứ”, “quá hạn sử dụng”, mà cũng dễ bị lừa (ai bảo mấy bà chị kia cáo già quá! – lời tác giả), quan trọng là bị công an “đánh hơi” và bắt trong lúc “mây mưa” thì chết. Chính vì thế mà cái nghề “cave SV” trở thành nghề “hot” và cứ phải gọi là bị “săn ráo riết” – Như tôi đây chẳng hạn!
Thứ nhất, vì các nàng SV thường ngây thơ, ít kinh nghiệm trong “chuyện ấy” nên dễ dàng rơi vào thế “bị động” và cũng không sợ bị lừa, bị gài như mấy chị trên.
Thứ hai, chuyện 1 nam 1 nữ là sinh viên vào nhà nghỉ chắc chắn sẽ “qua mắt” được nhiều người, còn hơn là cứ lượn lờ ở mấy đoạn đường mại dâm” “tìm gái”.
Thứ ba là mức giá cũng “mềm” hơn rất nhiều. Vì đa số sinh viên đều nhận tiền trợ cấp từ gia đình và phải lo chi tiêu cho nhiều thứ, tiền trích ra để đi tìm “thú vui” chắc hẳn phải ít nhiều “khiêm tốn”.
Không chỉ dừng lại ở việc tiếp cận các “chàng”, tôi còn khéo léo xin thêm một vài số điện thoại của các “nàng” cave SV khác từ các “chàng” với mục đích là: “Em giới thiệu “hàng mới” cho mấy thằng bạn thân em!”. Và rất may, tôi đã được cho số điện thoại!
Tôi liền nhắn tin ngay với nội dung được sao chép từ các “chàng” kia dành cho tôi: “Đi không vậy em?”. Nhưng có vẻ con gái thường “cảnh giác” và “kín” miệng hơn bọn con trai thì phải. Bằng chứng là tôi nhắn tin và nháy máy số điện thoại đó suốt mấy ngày liền mà vẫn không thấy trả lời. Tôi hơi nản.
Rồi vào buổi trưa nọ, sđt 0935163xxx, (nghe giới thiệu là một cô gái tên Linh) đã nhắn tin cho tôi!
Tôi mừng rơn! Theo suy đoán của tôi thì những lúc tôi nhắn tin hay gọi điện đều trúng tầm tối từ 7h trở đi nên chắc cô ta “có khách”, vì vậy cô ta hay trả lời tin nhắn của tôi vào buổi trưa. Cô ta rất dè chừng số lạ. Vì vậy lúc đầu, cô ta đã từ chối tôi thẳng thừng: “Khách quen mới đi”. Tôi gạ gẫm tiếp: “Thì trước lạ sau quen chứ em! Mà có phải em là cave SV không?”. Cô ta mới trả lời: “Em không phải sinh viên nhưng em đi giá hơi cao đó!”. Tôi bắt đầu nghi ngờ, liệu cô ta có nói dối chăng? Bởi ngôn ngữ nhắn tin kiểu 9x của cô ta khiến tôi chắc mẩm đến 90% cô ta là sinh viên!.
Tôi đánh liều hỏi thêm: “Chứ sao anh nghe bạn anh giới thiệu em là sinh viên? Mà em làm nghề lâu chưa? Đi nhiều khách chưa?”. Có lẽ tôi đã “rút dây động rừng”, tham hỏi nhiều nên khiến cô ta nghi ngờ và đáp trả tôi một tin nhắn “chửi rủa”: “Rảnh hả? Đi hay không hỏi nhiều rứa? Đi chơi gái chứ có phải đi chợ đâu!”. Và sau đó, mặc cho tôi xin lỗi bao nhiêu, cô ta vẫn “im hơi lặng tiếng”.
Tôi không dừng lại ở đó, lấy các số điện thoại khác (khoảng 3,4 số) để nhắn tin và gọi điện cho cô ta. Và theo thói quen, cô ta không bao giờ bắt máy mà chỉ toàn liên lạc qua tin nhắn! Lần này, tôi “khôn” hơn nên vờ nhắn tin bảo: “Linh à? Lớp trưởng đây, chiều đi học bù nghe, thầy dặn.” Cô ta trả lời ngay: “Phòng mô rứa ông? Mà môn chi, có nghe nói chi đâu”.
Chỉ chừng đó thôi là tôi đã chắc chắn, cô ta đang còn đi học!!! Có lẽ, hầu hết những “cave SV” như thế này đều muốn che giấu thân phận của mình, nhằm tránh những điều tiếng xấu. Nhưng tôi nghĩ, “cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra”, sớm muộn gì thì Linh cũng như bao cô gái khác cũng sẽ phải trả giá cho sự lựa chọn này của mình!
Toàn bộ thông tin mà tôi khai thác được đều qua tin nhắn. Chính vì thế, để xác định rõ thêm thông tin, tôi đã quyết định làm một cuộc gặp mặt!

Suýt phải trả giá vì… tò mò
Hàng mới hả mày? Lên phòng 2, tầng 2 nghe!

Từ trước đến giờ, ai cũng tưởng tôi là SV ở Đà Nẵng nên có rất nhiều người mời tôi đi uống nước, trước là làm quen, (còn sau đó là làm gì thì chắc mọi người cũng biết!). Tôi luôn từ chối khéo và bọn họ cũng không có ý nài nỉ.
Một khi nhắn tin cho tôi, họ hay hỏi: “Em có đi không để anh hỏi người khác?”, cứ như thể có rất nhiều người cho bọn họ lựa chọn và chúng tôi nghiễm nhiên trở thành món hàng của họ.



Tôi đã sắp xếp một cuộc hẹn với người đàn ông tên Q (Ảnh minh họa)
Dạo trước tôi có hay nhắn tin với một người tự xưng là Q. Anh ta hay rủ tôi đi café gặp mặt, và sau nhiều lần “lỡ hẹn”, tôi quyết định thu xếp một cái hẹn với anh ta.
Mọi người đừng tưởng là tôi gan dạ, tôi sợ chết đi được ấy chứ và có lẽ cái đêm hôm đó tôi cũng chẳng thể nào quên được!
Để gặp được anh ta, tôi phải về Đà Nẵng trong một chiều thứ 7 (vì tôi ở Huế mà) và ở lại phòng trọ cô bạn khá thân học ĐH BK tại đường Tôn Đức Thắng. Tôi không nói mục đích của mình cho nó biết chí bảo rằng tôi về Đà Nẵng để gặp một người bạn cũ. Lúc ấy, tôi có vẻ rất dũng cảm!
Đến tối hôm đó, tôi nhắn tin cho Q., bảo đang ở Hòa Khánh và ngồi trong quán café Cát bụi sát ngay hông trái của ĐH SP. Anh ta dù đang ở quận 3, nhưng rất nhiệt tình chạy lên Hòa Khánh.
Tôi chọn một bàn khá khuất phía trong quán và ngồi đợi anh ta. Tất nhiên là không thể để cho anh ta biết địa chỉ chính xác của tôi được, vì tôi có phải ở Đà Nẵng đâu. Liên lạc qua điện thoại, anh ta tìm đến bàn tôi.
Ấn tượng đầu tiên của tôi về anh ta là một quả đầu cạo kiểu Hàn Quốc rất ngầu và một hình xăm trên cánh tay trái mà vì đèn tối quá nên tôi không thấy rõ. Tôi bắt đầu thấy run và mọi dũng khí đều bay biến đi đâu hết. Anh ta ngồi xuống và có vẻ thất vọng! Tôi biết điều đó vì có lẽ “nhan sắc” của tôi không giống như lời đồn đại của tên T.



Tôi chọn góc khuất tối trong một quán cafe vắng làm điểm hẹn (Ảnh minh họa)
Anh ta đảo mắt nhìn tôi như thể muốn ngấu nghiến tôi ngay lập tức! Tim tôi bắt đầu đập thình thịch như thể muốn bay ra ngoài lồng ngực. Anh ta hỏi tôi bằng chất giọng Đà Nẵng:
- Sao không xuống kia? Lên Hòa Khánh làm gì cho xa hả em?
- Dạ, tại vì em có việc bận trên ni (này).
- Có khách à?
Anh ta hỏi tới đó thì tôi ấp úng không nói được. Rồi anh ta hỏi tiếp:
- Thằng T. là khách quen của em à?
Anh ta vừa nói vừa cười nhếch mép làm tôi thấy rợn cả tóc gáy, tôi gắng hỏi thêm câu nữa:
- Mà tụi anh đi với toàn là sinh viên hết à?
- Đa số, mấy con ăn chơi, hư hỏng, thèm trai, mà nhìn em có vẻ hiền hơn, răng lại là cao cấp?
Tôi hơi chột dạ, nhỡ như hắn ta phát hiện tôi là cave “rởm” vào lúc này thì nguy to. Tôi cố gắng bình tĩnh hết sức, mặc dù tim trong lồng ngực đã muốn “rụng” từ lúc nào!
- Thấy vậy nhưng không phải vậy đâu anh!
Hắn ta dở nụ cười nham nhở nhìn tôi, rồi gục đầu tỏ vẻ khoái chí. Và rất nhanh sau đó, hắn ta mở lời với mục đích chính của mình:
- Mình đi thôi em hè? Có gì vào kia tâm sự nhiều hơn.
Và bằng tất cả sự can đảm còn xót lại vào lúc ấy, tôi đồng ý đi với hắn. Hắn chở tôi lên một nhà nghỉ ở tít trên quận 3, một cung đường khá ngoằn ngoèo. Có lẽ đây là địa điểm mà hắn thường lui tới. Bằng chứng là khi vừa thấy hắn bước vào, một mụ chủ phấn son lòe loẹt đã đá mắt hỏi hắn vẻ đầy thân mật:
- Hàng mới hả mày? Lên phòng 2, tầng 2 nghe!
Lúc hắn kéo tay tôi đi lên lầu, tôi còn thấy rõ ánh mắt soi mói và nụ cười nhếch mép đáng sợ của mụ ta. Vừa vào phòng, tôi gặng hỏi hắn ngay:
- Anh hay tới đây lắm à?
- Em là dân trong nghề mà không biết nơi này à? Bọn sinh viên toàn lựa mấy nhà nghỉ ở đường này. Em không tin qua gõ cửa mấy phòng bên cạnh xem, toàn sinh viên cả lũ đó! Thôi anh vào tắm trước, đợi anh tí nhé cưng!

Hắn đã thay đổi giọng điệu cũng như cách xưng hô, tôi biết đây là lúc hắn sắp “làm thịt” tôi. Lúc hắn vừa bước vào phòng tắm, tôi kéo mấy cái hộc gỗ của cái tủ để gần giường, và không mấy bất ngờ khi tôi thấy mấy chiếc bao cao su đã được yên vị trong đấy từ bao giờ. Vừa lúc đó, mụ chủ ban nãy gõ cửa hỏi nhỏ:
- Có mua thuốc không em?
Tôi hơi bị ngạc nhiên nhưng cũng lờ mờ đoán ra được đó là thuốc gì!
- Có nhiều loại không hả chị?
- 2 loại thôi em. Một loại hàng Trung Quốc 200k, một loại hàng Nhật 700k. Hàng Nhật đắt mà dùng sướng lắm!
- Dạ, chị đợi tí em hỏi anh Q.đã.
Vậy là, không chỉ là nơi kinh doanh nhà nghỉ mại dâm trá hình, những nơi thế này còn kiêm luôn cả nhiệm vụ kinh doanh các loại thuốc kích dục để đáp ứng tối đa nhu cầu của khách khi tới đây! Tôi đã thật sự thấy mình sai lầm khi bước vào đây. Giờ, tôi phải tìm cách để trốn ra thế nào đây. Tôi bèn đem giấu hết mấy cái bao cao su trong tủ. Lúc tên Q. bước ra, tôi mới nhỏ nhẹ nói, giọng vẫn run run:
- Hết bao rồi, anh đợi em tí em xuống bảo bà chủ đưa, với lại bả kêu em xuống nói chuyện gì ấy.
Hắn hơi chùng xuống, rồi cũng gật đầu bảo tôi đi nhanh lên. Vừa bước ra được khỏi phòng, tôi phi như bay xuống cầu thang. Khi bắt gặp mụ chủ, tôi cố gắng trấn an và nói nhẹ:
- Em đi mua ít đồ ăn khuya cho anh Q.
Mụ ta không tỏ vẻ hoài nghi, còn tai tôi như ù đi và chỉ biết phóng thẳng ra ngoài cái nơi đáng sợ đó, bắt xe ôm và về lại Hòa Khánh. Đầu óc tôi vẫn tràn ngập hình ảnh về khuôn mặt, giọng nói của những con người lúc nãy. Thật may là tôi đã thoát! Nếu không, có lẽ tôi đã phải đánh mất trinh tiết của mình chỉ vì sự tò mò liều lĩnh.
Ấy vậy mà! Có những cô gái cùng lứa tuổi với tôi, cũng là những cô sinh viên đang trong độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời lại đánh đổi trinh tiết, phẩm giá của mình cho những cuộc vui, cho những đồng tiền phù phiếm. Tại sao không phải là gia sư? là bán hàng trong các siêu thị, tạp hóa? hay một chân phục vụ nhà ăn, quán xá? Tại sao lại phải chọn một cái nghề giết chết danh dự và tương lai của mình?

0 nhận xét:

Đăng nhận xét