Được tạo bởi Blogger.

Lưu trữ Blog

(HN) - (TP.HCM)
RSS

Chủ Nhật, 30 tháng 12, 2012

Tháng 5. Từ chỗ ngồi trong lớp học, nhìn ra vuông cửa xanh, đã thấy ngòai kia rừng rực lên những cánh phượng đầu mùa

Hè rồi.

Hết cảm giác hè đến lúc nào cũng khiến ai còn khóac trên mình màu áo trắng phải xốn xang. Chẳng mùa nào trong năm lại gắn liền với tuổi học trò đến thế. Chia tay thầy cô, chia tay trường lớp, chia tay với sách vở , với từng chỗ ngồi thân quen, …

Nhớ một bài thơ trong sách giáo khoa từ hồi …lớp Một, cách đây hàng chục năm:

“Chào bảng đen cửa sổ

Chào chỗ ngồi thân quen

Tất cả đều ở lại

Đón các bạn nhỏ lên…



Lớp Một ơi, lớp Một

Đón em vào năm trước

Nay giờ phút chia tay

Gửi lời chào …Tiến bước!”

Từ lớp Một, mãi cho đến ngày thật sự rời xa màu áo trắng, mỗi lúc tần ngần đứng trước một cánh cổng trường từ từ khép lại, đều nghe trong tâm thức mình văng vẳng những lời thơ ấy.

Càng lớn, càng cảm nhận rõ rệt niềm quyến luyến. Bởi vì, biết chắc chắn rằng, có thể thời “công nghệ hiện đại” sẽ giúp việc liên lạc nhau với bạn bè cũ, thầy cô cũ chẳng còn mấy khó khăn, nhưng có những thứ sẽ không bao giờ còn quay lại ngược được trở lại, có những tháng năm hồn nhiên, trong trẻo chỉ tồn tại một lần duy nhất trong cuộc đời mỗi con người…

Mười hai mùa hè trong đời, chắc không mùa hè nào để lại nhiều quyến luyến như hè của lớp mười hai…

Mùa hè cuối cùng trong đời học sinh…

Để rồi từ đấy, mỗi cánh chim sẽ bay cao, bay xa…

Để rồi từ đấy, tự mình phải đối mặt và chịu trách nhiệm với những vấp váp của mình…

Để rồi từ đấy, nhận ra nhiều điều để vui, để buồn trong cuộc sống này…

Những chiếc áo trắng đơn sơ, với phù hiệu và bảng tên thêu trên ngực từ nay xếp lại. Tạm biệt bạn bè, tạm biệt thầy cô. Tạm biệt những dãy hàng lang yên ắng, những góc canteen một thời náo động tiếng cười. Tạm biệt cây điệp vàng trước cửa lớp – cây điệp còn khắc dấu “lén” nho nhỏ, hàng chữ “12A4 Love”

Tạm biệt những buổi thi căng thẳng, những sớm mai vừa ngồi vừa gặm bánh mì vừa hối hả ôn bài. Tạm biệt tiếng giảng bài sang sảng của Thầy chủ nhiệm. Cả những sáng Chào cờ, đứng nghiêm trang và nghe tiếng hát hào hùng cứ cất cao lên…

Mười hai năm…

Khép lại những giận hờn thời “Trẻ con”, cái thời chỉ nửa điểm hơn nhau có khi cũng thành lý do mà …giận (!). Vẫn biết nhịp sống hiện đại dường như hối hả hơn, nhưng dường như, những cảm giác xao xuyến yêu thương, quyến luyến với từng phút giây của cái tuổi học trò trong trẻo đáng yêu, thì vẫn còn lại mãi…

Tháng năm.

Những cánh phượng rực hồng, rực lên như nỗi nhớ, rực lên như niềm tin, rực lên như những khát khao, cho kỳ thi quan trọng nhất!

Tháng năm có những dòng chữ trên blog của lớp. Có những cái nắm tay nhau, hứa: “Tao với mày sẽ cùng đậu Đại Học, nghen!”. Có những buổi đánh cầu lông rộn tiếng cười, để rồi cả đám lại thóang tần ngần khi một đứa nào đấy lỡ miệng thốt lên: “Mai mốt ra trường rồi, mỗi đứa mỗi ngả, thời gian học chéo nhau, không biết liệu có còn những buổi đánh cầu lông thế này không…”

Tháng năm.

Từng giọt mồ hôi thấm trên trang giấy trắng. Bao kỳ vọng của Thầy cô, cha mẹ. Bao tin yêu mong mỏi của bạn bè “…Rồi các con sẽ phải tự mình bay. Cuộc sống của “người lớn” có nhiều điều khác biệt hơn thế giới của màu trắng. Sẽ có bạn vào Đại học. Sẽ có bạn vào Cao đẳng. Sẽ có bạn, về phụ giúp gia đình. Cũng có bạn trở thành cô thợ may, một anh phụ hồ, ban ngày vất vả mưu sinh, tối về chong đèn nuôi giấc mơ đèn sách…Rồi các con sẽ nhận ra, khi đã xếp lại màu áo trắng, sẽ có rất nhiều khác biệt ngày một rõ rệt hơn giữa những lứa bạn bè. Nhưng thầy chỉ tha thiết mong một điều rằng: Dù đi đâu, làm gì, các con cũng hãy tự hào đã từng có những tháng năm trong trẻo sống hết mình bên nhau. Hãy can đảm nếu gặp phải thử thách, khó khăn ….Hãy chịu trách nhiêm về mình và đừng để mình gục ngã đâu đó trên đường. Bởi vì thầy tin các con. Bởi vì thầy mong rằng mười năm nữa, nếu có một dịp may mắn nào đó cả lớp lại được về ngồi bên nhau, các con sẽ tự hào nhận ra mình đã cố gắng rất nhiều. Tự hào nhớ lại, có một lúc nào đó xa lắc xa lơ, thầy từng chúc các con bằng những câu thơ: Gửi lời chào …Tiến bước!”.

Đừng nói lời chia tay!

Ừ, đừng nói lời chia tay…Tất cả đang mở ra. Hành trang của bạn ở trên vai, có bao nhiêu kỷ niệm, bao nhiêu yêu thương…

Hãy bước những bước đầu tiên, và tự tin rằng sau cánh cổng trường từ từ khép lại kia, vẫn có bao niềm tin dành cho bạn…


                                                                                        The End

0 nhận xét:

Đăng nhận xét